Hái mớ rau thơm, lá xào dông, lá xoài non, lá me xắt nhuyễn. Xào thịt dông thật kỹ rồi trộn chung. Khi ăn thả thêm vài hột đậu phộng, chan vài giọt mắm thấm ớt chanh thật cay.
'Moon thương em bé lắm, trước khi đi học hay vừa về nhà, em đều hôn bụng mẹ và xoa xoa...' - Võ Hạ Trâm chia sẻ.
Mùa nối mùa bằng cái nắng đổ lửa, bằng những đám mây đen ù ịch mỗi chiều tà. Cái dấu hiệu tuy mơ hồ thôi mà trong tâm trí người ta đã len lỏi một sự chờ đợi rằng trời sắp mưa rồi đó, hè về rồi đó. Nhất là khi báo đưa tin ở một vài nơi đã có mưa.
Đã từng có một thời điện thoại bàn là một điều gì đó rất xa xỉ và kỳ diệu. Ở cách xa nhau hàng ngàn kilomet vẫn nghe được tiếng nói của nhau. Không cần phải đợi hàng tháng trời mới nhận được một lá thư, mới biết được tin tức của người thân. Đấy là chưa kể không may có những lá thư còn bị vòng vèo thất lạc. Cỗ máy be bé, kỳ diệu đó đã đưa mọi người đến gần nhau hơn và xung quanh nó cũng có những câu chuyện khiến người ta cười ra nước mắt…
Tôi rất thích câu ngạn ngữ Nga: 'Nếu có 2 cái bánh mì, tôi sẽ bán 1 cái để mua hoa hồng, vì tâm hồn cũng cần phải được ăn uống'. Câu nói thể hiện nhu cầu cân bằng hài hòa giữa vật chất và tinh thần trong đời sống con người.
Xóm trọ từ khi có bé Thơm có vẻ nhộn nhịp hẳn lên. Mẹ cô bé đã trở lại đi làm, chị định đưa con về quê, nhưng mọi người can bảo cứ để nó ở đây cho vui, có phải ai cũng đi làm cả ngày đâu. Bác Phơ hôm nào đi làm về cũng kiếm được một món quà gì đấy trong đám đồng nát của bác cho nó, khi thì cái túi xách be bé xinh xinh đã đứt quai, khi thì con búp bê bị mất tay… Nhưng con bé thích nhất vẫn là sang chơi với chú Cần, vì chú dạy nó tập vẽ, chú đánh đàn cho nó nghe.
Việc chọn quả theo màu sắc của Ngũ Hành được thì càng tốt, nhưng không thì vẫn có thể chọn quả những quả theo nghĩa riêng, thể hiện mong muốn của gia chủ.
Tết xưa, ngày chúng tôi còn bé, được mặc quần áo mới là niềm mong đợi của tất cả những đứa trẻ con. Chỉ cần mới thôi, xấu đẹp không thành vấn đề, vậy mà đôi khi cái mong ước tưởng chừng đơn giản ấy cũng khó để trở thành hiện thực, nhất là với những đứa trẻ con nhà nghèo.
Buổi sáng tháng Chạp, trên sân thượng chung cư, chậu tắc của chú Hòa phơi ra từng chùm trái lúc lỉu, ngả dần sang màu vàng.
Từ khung cửa sổ bình yên chốn quê nhà, sau này, tôi đã 'phải lòng' tất cả những ô cửa sổ mình từng gặp.