Chớ rước họa vì cai thuốc lá cấp tốc!

Gần đây, trên thị trường xuất hiện nhiều loại sản phẩm được quảng bá là dùng để cai nghiện thuốc lá nhanh chóng, dễ dàng. Nhiều người đã không ngần ngại móc hầu bao mua các loại 'thần dược' này để mong đoạn tuyệt với thuốc lá, nhưng công dụng chẳng thấy đâu mà ngược lại còn rước thêm họa vào thân.

Thơ Lữ Hồng: Cho người ở lại

Chúng ta đều yêu Pleiku nhưng không phải ai cũng chọn ở lại và gắn bó. Một lúc nào đó, vào chặng cuối cuộc đời, người Pleiku tha hương mới dâng đầy nỗi nhớ. Bài thơ của Lữ Hồng ngỡ là lời của một người ra đi gửi cho người ở lại, mà cũng có thể là lời của người ở lại gửi cho chính mình...

Phát hiện hơn 400 tấn đá thạch anh không rõ nguồn gốc ở bìa rừng

Cơ quan công an đang điều tra làm rõ nguồn gốc của hơn 400 tấn đá thạch anh được một đối tượng tập kết tại bìa rừng

Thơ Nguyễn Trọng Đồng: Mùa xuân ở lại

Đón xuân này nhớ những xuân xưa là cảm xúc được tác giả Nguyễn Trọng Đồng trong bài thơ 'Mùa xuân ở lại'. Đó là mùa xuân tràn ngập núi đồi, tiếng cồng chiêng ngân vang, lửa trại bập bùng...

Thơ Dương Kỳ Anh: Bài thơ không tên

'Bài thơ không tên' của nhà thơ Dương Kỳ Anh là những dòng cảm xúc mạnh mẽ, thể hiện sự kiên định của niềm hy vọng, chờ đợi vào sự hồi đáp của cô gái đối với tình yêu.

Tết tuổi thơ, bóng bay và áo hoa

Thế hệ 7X chúng tôi có biết bao ký ức đáng yêu về Tết. Hồi đó, những nếp nhà trong làng thường chỉ cách nhau một khoảng vườn đủ rộng.

Gương mặt thơ: Triệu Kim Loan

Có nhiều kiểu gùi, nhiều kiểu nhớ, nhiều cách hiểu về 'chợ tình Khâu Vai'-phiên chợ khiến nhiều người xa xót, nhiều người thổn thức, nhiều người ngạc nhiên và nhiều người mơ ước lẫn thán phục.

Thơ Bút Biển: Về quê

'Về quê' là một bài thơ đầy nỗi niềm của nhà thơ Bút Biển khi trở về thăm quê. Khung cảnh xưa còn đó nhưng nay đã thiếu vắng bóng hình thân thương của Mẹ...

Gương mặt thơ: Lê Vi Thủy

Lê Vi Thủy là giáo viên dạy Mỹ thuật nên dấu ấn sắc màu, bố cục hiện rất rõ trong thơ chị. Đọc thơ Lê Vi Thủy, ta có cảm giác có thể xắn ra từng mảng, dẫu rất mơ hồ và dù có thể ta không biết đấy là những mảng gì.

Huỳnh Thúy Kiều chiêm nghiệm về vùng đất phương Nam

Huỳnh Thúy Kiều là nhà thơ giàu chất Nam Bộ nhất mà tôi biết. Thơ chị thấm đẫm hồn vía đồng bằng (cách người miền Tây gọi quê mình).

Thơ Trịnh Thành Công: Sang mùa

Miền ký ức xưa cũ mênh mang chợt ùa về trong một sớm mưa thu được tác giả Trịnh Thành Công thể hiện bằng những dòng thơ êm đềm, mềm mại trong tác phẩm 'Sang mùa'.

Lại 'sốt vé' chương trình 'Ngày xửa, ngày xưa' 33

Chương trình Ngày xửa, ngày xưa 33 của Sân khấu IDECAF tại Nhà hát Bến Thành (TP HCM) lại thu hút khán giả trong mấy ngày qua.

Nhớ làng

Nhớ thương làng quê từ lâu đã trở thành nguồn cảm hứng sáng tác của khá nhiều nhà thơ. Với 'Nhớ làng', tác giả Khánh Vĩ đem đến cho bạn đọc những xúc cảm vừa thân quen vừa mới mẻ: 'Em là con gái chân quê/Cõng mưa ướt sũng lời thề hứa hôn'.

Kịch - xiếc cùng bùng nổ chào mùa hè

Sau 2 năm gián đoạn vì dịch Covid-19, sân khấu kịch – xiếc đã sôi động trở lại với những vở diễn độc đáo dành cho thiếu nhi.

Mùa nhớ

Tháng năm mùa nhớ-mùa hoa-mùa chia tay ắp đầy kỷ niệm tuổi học trò. Và mùa nhớ ấy được tác giả Nguyễn Tấn Hỷ gửi đến bạn đọc bằng tiếng thơ đượm cảm xúc: 'Rực trời màu phượng đỏ/Thắp lửa mùa chia tay...'.

Sân khấu Idecaf trở lại 'Ngày xửa ngày xưa': Bắt trend giới trẻ, 13 suất đầu cháy vé

Ngày xửa ngày xưa số 33 - 'Cuộc phiêu lưu của thuyền trưởng Sinbad: Đại chiến nàng tiên cá' hứa hẹn là món quà tuyệt vời cho thiếu nhi dịp hè này.

Bỗng chiều đổ gió

'Mẹ một đời gạn đục/Để khơi trong cho mắt ta hiền' là những câu thơ hay trong bài 'Bỗng chiều đổ gió' của tác giả Lữ Hồng. Bài thơ đã nói hộ tiếng lòng của biết bao người con đối với mẹ.

Ký ức mục đồng

Con trâu vốn gắn bó chí cốt với đời sống người Việt qua nhiều đời. 'Con trâu là đầu cơ nghiệp'. Trong nhiều trường hợp, trâu còn liên quan đến vận mệnh con người. Nhà nông có câu: 'Trâu cười, người khóc'. Là kiêng nuôi những con trâu không đâu cứ nhe răng cười khan.

Về nơi quán nhớ

Cứ mỗi lần trở lại Pleiku tôi thường tìm đến một quán cà phê nào đó. Không cần view đẹp, nhạc hay, chỉ cần thức uống hợp khẩu vị và gợi nhớ. Hoặc cũng có thể được bạn bè đưa tôi đến một cái quán vừa mới khai trương trước khi thể hiện thái độ ngầm bảo rằng: Bạn sẽ thích bởi mọi thứ sẽ không chê vào đâu được!

Quê nhà

Trong cuộc đời mỗi con người có biết bao nỗi nhớ, bao niềm khắc khoải luyến thương, hẳn ai cũng sẽ ít nhiều dành riêng một góc lòng mình cho mẹ cha, cho quê hương, cho mái nhà ấu thơ yêu dấu. Trên hành trình dựng xây khát vọng của riêng mình vẫn đau đáu hướng về nguồn cội.

Người truyền cảm hứng

Đối với tôi, thầy-cô giáo chính là người truyền cảm hứng. Không phải ngẫu nhiên mà William A. Warrd-nhà giáo dục lỗi lạc của nước Mỹ thế kỷ XX lại cho rằng: 'Người thầy trung bình chỉ biết nói. Người thầy giỏi biết giải thích. Người thầy xuất chúng biết minh họa. Người thầy vĩ đại biết cách truyền cảm hứng'.

Đò ngang

Nhà ở bên bờ sông, cách bến đò bởi vạt cải ngồng và rặng tre um tùm soi bóng nước. Những trò chơi thuở nhỏ thường diễn ra nơi bến sông này. Nhất là mùa sông cạn, đám trẻ chúng tôi hay lội xuống nước bắt cua, cá hay trèo lên chiếc đò nằm gối bãi nghịch phá. Thế nên khi đi xa, nhớ về quê nhà, nhiều người không thể không nhớ về chiếc đò ngang qua lại bến sông mà họ từng gắn bó khi đi chợ, đi làm đồng.

Ngôi trường mùa đông

Tháng 11, lật trang sách cũ khiến tôi nao lòng nhớ hình bóng thầy cô. Từ những con chữ nắn nót đầu tiên, vết chì tẩy xóa lem nhòe trang vở, đến những bài học của tuổi mới lớn đôi khi bồng bột, để rồi nhận ra bao điều thấm thía.

Thương nhớ đồng quê

Với tôi, cánh đồng lúa và khung cảnh miền quê thanh bình luôn có sức hấp dẫn đặc biệt. Dù là mỗi sớm mai hay chiều tà, dù khi cánh đồng đang được cày bừa đầy mùi bùn đất hay là sau mùa gặt chỉ còn lại gốc rạ và lác đác vài loài hoa dại, tôi luôn tìm thấy ở đó một sự ấm áp thương yêu, cảm giác ngọt ngào đầy lôi cuốn.

Tựa lưng vào phố

Tôi nhớ phố núi Pleiku, nơi có nhiều người bạn thời đại học. Tôi vẫn chọn thành phố này là chốn đi về của kỷ niệm. Sau những lo toan, buồn vui của cuộc sống hình như sự đón tiếp niềm nở, cái bắt tay thật chặt và nụ cười thân thiện của bạn bè nơi đây đã làm tan biến nhiều mối lo toan, muộn phiền trong tôi.

Chớm đông

Những cơn mưa cuối mùa nhắc nhớ có bão xa vừa dứt, trời Tây Nguyên trở nên rỡ ràng. Đón bình minh không còn sương mù dày từng lớp, mưa nhẹ hạt lây phây. Ngày sáng dịu, tia nắng yếu vén da trời xanh lơ. Hoàng hôn chừng như cũng ngắn lại, nhẹ nhàng hơn cùng cảnh sắc. Đã có gió đông về, hiu hiu, lành lạnh.

Cổng ngõ

Lối kiến trúc ngôi nhà có sân vườn của người Việt từ xưa không thể thiếu cổng ngõ. Ngoài chức năng phân giới, bảo vệ vòng ngoài, cổng ngõ còn thể hiện yếu tố thẩm mỹ, giữ vai trò văn hóa tâm linh trong tổng thể kiến trúc ngôi nhà.

Bóng hình của ngoại

Những ngọn gió bấc hun hút tràn về. Ở quê nhà, hẳn là đất trời đã khoác lên màn sương lạnh chùng chình trắng xóa. Tôi hình dung dáng ngoại ngồi trên bậu cửa chải tóc. Thể nào cũng có vài sợi tóc rụng vướng vào chiếc lược gỗ, bàn tay nhăn nheo của ngoại gỡ từng sợi vo tròn rồi nhẹ nhàng giắt lên mái hiên. Làn tóc bạc màu cứ thưa dần như hàng cây rụng lá vàng xao xác trước ngõ. Chiều nay, mưa bụi vấn vương giữa phố vắng thưa người, lòng tôi giăng kín nỗi nhớ ngoại khôn nguôi.

Người dân TP.HCM gượng dậy sau 'cơn bão' Covid-19

Trong con hẻm nhỏ ở quận 1, hầu hết người dân đã nhiễm nCoV. Thoát khỏi dịch bệnh, họ đối mặt với nhiều mất mát, chật vật để tái thiết cuộc sống.

Lóa mắt trước bộ sưu tập đá quý khủng ở Sài Gòn

Quy tụ những mẫu vật được thu thập trên khắp ba miền Việt Nam, bộ sưu tập đá quý của Bảo tàng Địa chất TP. HCM sẽ khiến những người yêu cái đẹp không khỏi ngây ngất.

Trường xưa

Trường xưa gắn liền với những kỷ niệm một thời đẹp nhất của đời người. Với những ai đã đi qua thời học sinh, trường xưa lớp cũ luôn gợi thật nhiều cảm xúc về những tháng năm êm đềm tuổi thơ.

Tản mạn rừng

Rừng có vai trò rất quan trọng trong đời sống con người cũng như môi trường. Rừng cung cấp nguồn gỗ, củi phục vụ cho nhu cầu xây dựng và sinh hoạt của con người. Trong nhà, chắc chắn không thể thiếu một miếng gỗ hay thanh củi.

'Cải thiện' mùa dịch

Giãn cách xã hội khiến cuộc sống của chúng ta thay đổi rất nhiều. Trước sự thay đổi đó, con người mất một thời gian dài mới thích nghi, nhất là những thói quen đã hiện hữu lâu dài và trở thành tính cách.

Thương nhớ làng quê

Ai cũng có một làng quê để nhớ, để về. Tôi nhớ mình trở về miền quê cát trắng vào những ngày hè khi nắng nóng đang ở đỉnh điểm. Những đồi cát trắng nối tiếp nhau phản chiếu ánh mặt trời chói chang, cảm giác bông nắng bay bay, chấp chới trong tầm mắt.

Lồng đèn cho con

Thấy chồng cầm hai cây tre dài, tôi ngạc nhiên hỏi: 'Anh mua tre làm gì thế?'. Anh cười: 'Làm lồng đèn cho con'. Tôi nghĩ: 'Ừ nhỉ, sắp tới Trung thu rồi, chắc các con thích lắm đây!'.

Hương sắc Trung thu

Đêm thanh vắng. Bỗng đâu đó vang lên những tiếng tung tung. Lúc đầu còn xa xôi, mơ hồ, nghi hoặc. Nhưng rồi cố lắng tai nghe, đó chính là âm thanh quen thuộc của tiếng trống ếch vọng đến từ một nhà nào đó trong xóm. Ngước lên vòm trời đùng đục trong tiết chính thu, mảnh trăng thượng huyền đang dần bồi lên những vòng sáng bạc, như lời nhắc Tết Trung thu đã đến thật gần.

Trăng thu

Thuở nhỏ, những đêm trăng sáng mùa thu, tôi thường theo mẹ lên ngồi trước thềm nhà ngoại. Từng làn gió mát rượi ùa vào từ đồng bãi mênh mông, xua đi đàn muỗi quẩn quanh ở góc nhà. Ngoại, mẹ và tôi ngồi cạnh nhau trên chiếc sạp tre đã bạc màu năm tháng đặt dưới mái hiên.

Tình thân

Không nhìn thấy được, không sờ chạm được nhưng sợi dây tình thân từ trong huyết quản gắn kết những người trong gia đình, họ tộc lại với nhau và như chim có tổ, con người dù đi đâu cũng nhớ về nguồn cội. Tình thân là một phần trong những gắn kết quan trọng của mỗi người với quê hương, đất nước.

Cơi trầu của nội

Bà nội tôi thuộc lớp người xưa bên lũy tre làng, răng đen, bàn chân giao chỉ 'đi như chạy suốt một đời' và luôn nhai trầu bỏm bẻm. Có hai vật dụng suốt ngày ở bên nội tôi là cái cơi trầu để ở tràng kỷ cùng ông bình vôi và chiếc bị trầu giắt bên mình mỗi khi ra khỏi nhà.

Nhớ phố

Có ai sống trong lòng phố mà lại nhớ phố đến quay quắt như tôi không? Câu trả lời hẳn là có, nhất là trong mùa dịch Covid-19, khi mà phố đang lặng lẽ đìu hiu những ngày giãn cách xã hội. Những ngày này, lòng cứ như rộng dài ra mãi, cứ mênh mang mà chẳng hiểu nổi buồn vì lẽ gì. Phải chăng, sự quạnh hiu ít kết nối khiến cho người ta thấy cô đơn giữa lưng chừng phố, để mà nhớ, mà thương tháng ngày ríu rít bên cạnh những tình thân.

Thơm nồi nước xông

Mưa. Mẹ ngó ra ngoài trời xám xịt bảo: 'Áp thấp đấy, chắc phải mưa đến dăm hôm'. Chị gái đi ship hàng về, vừa cởi áo mưa ra treo vừa hắt xì liền mấy cái. Mẹ liền nhắc lau cho khô người kẻo cảm lạnh, mưa gió thế này mà cứ đi thế ốm thì khổ. Chị nói: 'Mưa thế này người ta lười đi mua hàng nên mình mới phải ship, có ship thì mới giữ được khách chứ mẹ. Mà con đau đầu quá, chắc cảm rồi. Giờ mà có nồi nước lá xông là đã nhất'.

Mưa

Câu chuyện thời tiết muôn đời vẫn thế mà sao lắm nỗi niềm! Phải chăng chính mưa đã ẩn chứa nỗi niềm hay lòng người trắc ẩn nỗi niềm cùng mưa? Có lẽ cả hai đều đúng. Thế mới nên truyền thuyết Thủy Tinh hàng năm hô mưa, gọi gió giành lại người yêu. Thế mới nên câu chuyện ngôn tình chim Ô Thước bắc cầu sông Ngân cho Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau.

Mùa móc chín

Tôi sinh ra ở vùng gò đồi thuộc miền Trung và có một tuổi thơ đầy ắp những kỷ niệm khó phai mờ. Miền Trung tuy nhiều nắng gió, lắm rủi ro nhưng bù lại trời cho nhiều cây xanh trái ngọt bốn mùa. Cuối hè sang thu, tiết trời mát dịu, những trái sim, trái móc bắt đầu chín tới. Gò đồi như rộng mở, mời gọi đám trẻ chăn bò và học trò làng trên xóm dưới tung tăng khám phá 'kho báu' mà thiên nhiên ban tặng.

Nấm mối ngày mưa

Chỉ sau vài cơn mưa, những búp măng tre, lồ ô… đua nhau mọc lên, mập mạp nhọn hoắt. Nhớ thời còn nhỏ, khi đi chăn bò, chúng tôi thường tỏa đi chơi, khi đánh trận giả, tìm củi, lúc hái rau, bẻ măng… Và rồi nếu may mắn, chúng tôi tìm được nấm mối.