Tóc mẹ

Bao giờ tóc mẹ xanh xưa/Cho lòng tôi ngọt hạt mưa đầu đời/Ơi bà mẹ Huế của tôi/Xanh trong đôi mắt ấm lời yêu thương.

Bao giờ tóc mẹ xanh xưa/Cho lòng tôi ngọt hạt mưa đầu đời/Ơi bà mẹ Huế của tôi/Xanh trong đôi mắt ấm lời yêu thương.

Tóc xanh từ thuở xuân thì
Dài theo năm tháng đến khi lấy chồng
Mưa dầm nắng quái ra đồng
Búi cao sau gáy bềnh bồng như mây.

Dại khờ tôi nghịch tóc bay
Mẹ đem thả dưới tre gầy ngoài hiên
không tiếng than phiền
Những hôm đứt bữa nỗi niềm vì đâu.

Đất cam dâng cạn mỡ màu
Lúa thành hạt gạo thơm hồng đào
Vì tôi mẹ sớm dãi dầu
Nắng mưa cái vạc đêm thâu rạc rào

Tuổi thơ qua những hư hao
Tôi đi từ mảnh ruộng sâu quê nhà
Tiễn tôi ra tận bến đò
Một ngày gió lớn ngẩn ngơ nát lòng.

Hương nhu còn thoảng bến sông
Đò xa tóc nhớ đứng trông khuất tầm
Thời gian từ bỏ thanh xuân
Tôi thương dáng mẹ lặng thầm trong mưa.

Bao giờ tóc mẹ xanh xưa
Cho lòng tôi ngọt hạt mưa đầu đời
Ơi bà mẹ Huế của tôi
Xanh trong đôi mắt ấm lời yêu thương.

Tác giả: Nguyễn An Bình
Hội viên Hội Nhà Văn Tp.HCM

Nguồn Tạp chí Phật học: https://tapchinghiencuuphathoc.vn/toc-me.html