Đi qua vườn chiều

Trần Nam Phong

Có trái chín tự mình đi gieo hạt
Ru bình yên, thánh thót tiếng chim ngân
Có trái úa, dĩ nhiên, rụng xuống
Trong vòng quay vũ điệu phù vân

Có trái chín bởi tay người tẩm độc
Tham, sân, si, nghiệp chướng khôn lường
Chim chóc biết, con người không thể biết
Chim và người, ai tử tế hơn

Kẻ xả rác tự thấy mình thanh sạch
Người vô thanh trong một ánh trăng rằm
Qua vườn chiều em có thương đất mẹ
Ngọn gió nào sẽ kể chuyện hôm nay

Quả lạ ngàn năm chưa kịp chín
Là trời xanh sường sượng phút giao mùa
Nắng, cứ nắng. Mưa, cứ mưa. Và gió
Mặc đời người kiếp kiếp tựa thoi đưa

Nguồn VNCA: https://vnca.cand.com.vn/tho/di-qua-vuon-chieu-i704171/